BANNES

Chúc các bạn vui. Read more: TẠO BẢNG HIỆU HỘP ĐÈN | dunghennessy Under Creative Commons License: Attribution Share Alike

NGÀY GIỖ CỦA BA...

Hôm nay MÙNG 5/ 5 /2013..
Hằng năm cứ đến ngày Mùng 5 tháng 5 các con Dâu rể của Ba từ xa xôi , cũng đã về. quay quần bên Mẹ .... cùng thắp những nén nhang tưởng nhớ đến BA.....
Ngày Ba mất con chưa được làm dâu..
Tháng năm trôi nhân ảnh nhạt nhòa...
Con chỉ biết ảnh Ba qua trang thờ..
Thấp thoáng sau làn mỏng khói hương...
Ba đi rồi biết bao buồn tủi...
Oằn lưng người vợ trẻ tha hương...
Phiên chợ nghèo sớm trưa tần tảo..
Những lúc buồn .....
... Mẹ hay nhắc đến Ba..
Bao hoài bão... ước mơ còn dang dở..
Ba ơi đã mấy chục năm rồi...
Các con của Ba đều là đứa trẻ mồ côi...
Nhớ đến Ba , nên con đã nhớ lời Mẹ dạy....
" Giấy rách phải giữ lấy lề...."
Cho dù phiêu bạt nơi xa..
Cứ đến ngày giổ ... chúng con lại về..
Quay quần nấu nướng cùng với Mẹ già..
Tô cơm .. chén canh.. các con mời Ba....
Dâu của BA tyty _ 

HÃY SỐNG CHO TRỌN KIẾP NÀY....


 Người ta nói, trong hàng tỉ người trên trái đất này chúng ta có thể gặp nhau và yêu nhau đấy là cái duyên của hai người. Nhưng để đến được bên nhau mãi mãi thì còn cần một chữ nợ…. Cái nợ của kiếp trước!
        Con người ta luôn tin có hai từ duyên nợ, lại càng tin vào hai chữ số phận để tự gạt mình. Yêu thương bắt đầu từ con tim, bắt đầu từ nỗi nhớ và sự chờ mong… Vậy mà cứ hễ có thể yêu thì người ta gọi là có duyên, còn khi tình yêu không còn nữa thì con người ta đổi cho hai từ số phận. Tại sao ta không dám đứng dậy và dũng cảm thừa nhận một điều rằng chẳng có số phận nào có thể quyết định được chuyện tình cảm của chính bản thân mình. Chỉ có hai từ yêu và hết yêu rồi mà thôi….
        Con người ta sống với nhau, phụ thuộc vào nhau và nợ nhau rất nhiều điều.
        Người làm con nợ cha mẹ một mạng sống, một tình người, một chữ hiếu, một chữ ơn….
        Người làm anh chị em của nhau nợ nhau một chữ thương, một chữ quý, hai chữ đùm bọc, hai từ sẻ chia….
        Người làm trò nợ thầy cô một chữ nghĩa, một chữ ơn, một chữ thành….
        Người làm bạn nợ nhau một chữ tín, một chữ nhịn, hai chữ chia sẻ, hai từ lắng nghe….
        Người yêu, làm vợ, làm chồng nợ nhau hai chữ ân tình, hai từ tin tưởng, một chữ yêu chưa đủ khi thiếu hai chữ chờ….
         Người với người sống trên đời này dù là không quen biết nhau, nhưng họ vẫn nợ nhau một ánh mắt quan tâm, một lời sẻ chia và một sự thông cảm. Làm sao con người ta vẫn sống và tồn tại một cách bình yên khi mà nợ nhau quá nhiều như vậy? Tại sao con người ta can tâm lao vào món nợ huyễn hoặc của kiếp trước mà vô tình quên rằng ngay tại kiếp này mình đang sống, con người ta còn nợ rất nhiều điều. Vậy thì thay vì hi vọng rằng có kiếp sau để gặp lại, để trả nợ nhau, thì sao không cố gắng sống cho trọn kiếp này. Cố gắng sống thật tốt, yêu thương thật nhiều, cho đi mà không đòi hỏi phải nhận lại. Ngày hôm nay sẽ sống tốt hơn ngày hôm qua, ngày hôm nay sẽ yêu thương nhiều hơn ngày hôm qua, ngày hôm nay sẽ rộng lòng hơn ngày hôm qua….sẽ sống như ngày mai không được sống, để không bao giờ phải hối hận vì mình đã sống trọn một kiếp người.


CHÚNG TA SỢ GÌ NHẤT TRÊN ĐỜI ???


Nếu ai hỏi: Sống trên đời con người sợ gì nhất? Ta sẽ được nghe những câu trả lời như sau:
- Sợ nghèo khó
- Sợ bệnh tật
- Sợ thất bại
- Sợ chết
- Sợ…
Nhưng riêng ..., cái làm tôi sợ nhất là sự cô đơn. Vì:
- Nghèo khó: nếu biết lao động thì ắt sẽ kiếm được tiền chỉ có điều là được nhiều hay ít thôi!
- Bệnh tật: mấy ai tránh khỏi dù người đó có là Bác sĩ hay chăng nữa.
- Thất bại: con người ta ai chẳng một lần thất bại trong đời. Có thất bại mới biết quý trọng sự thành công.
- Chết: đó là quy luật của tự nhiên không một ai tránh khỏi.
Nghèo khó mà không có người chia sẻ, không có sự động viên của bè bạn, người thân…chính là nghèo khó trong cô đơn!
Bệnh tật đau đớn mà không một lời an ủi thăm nom, không nhận được sự chăm sóc ân cần của bạn bè, người thân…chính là chiến đấu với bệnh tật trong nỗi cô đơn!
Thất bại mà không nhận được bàn tay nâng đỡ giúp ta gượng dậy, không có lấy một lời động viên, chia sè của bạn bè, người thân…chính là thất bại trong cô đơn!
Nhắm mắt từ giã cõi đời không một giọt nước mắt tiếc thương, không một người thân, bạn bè trước phút lâm chung…chính là cái chết bất hạnh trong cô đơn!
Sống trong cô đơn là nỗi lo sợ khủng khiếp của nhiều người nhất là những người luống tuổi bị con cháu bỏ rơi, hắt hủi không nơi nương tựa…Nghĩ đến đó mấy ai không khỏi chạnh lòng trước viễn cảnh vô phúc nếu chẳng may mình gặp phải..
Vậy thì ngay từ hôm nay chúng ta hãy tập thói quen bày tỏ sự quan tâm đến người khác… Đâu có mất gì khi chúng ta mỉm một nụ cười, siết chặt một bàn tay, thốt lên một lời khích lệ, hoặc đơn giản chỉ nói rằng chúng ta muốn lắng nghe… Để cuộc sống của chúng ta lúc nào cũng được hạnh phúc trong niềm tin yêu của mọi người.

YÊU THƯƠNG TA TRẢ NỢ ĐẾN BAO GIỜ

Và tháng ngày, ta mòn mỏi như những cơn bão cát thổi giữa chốn xa mạc bình yên kia. Ta mênh mang, ta chạy vội về mong chờ vào từng cơn gió hoang vu chạy ùa qua tâm khảm. Có lẽ thân phận ta nhỏ bé thế thôi cho nên đành buông phận mình cho gió kia bay đi. Đời dừng chân mấy cõi, hóa rêu đá rồi phút chốc cũng lụi tàn, hư vô…

Hư không rồi sâu sắc ở đâu, để có khi ta ngồi lòng ta chỉ biết hậm hực và hờn trách ta thôi. Ta chợt dại dột trong những cảm xúc từ đâu, sống như một kẻ đã từng ướt đôi mi đến hai ba lần nếm trải. Cảm giác giằng xé trong tột cùng, để học cách chấp nhận rằng mình mãi chỉ là kẻ không ai. Và không ai hay chỉ là người mang tâm hồn trần tục đi giữa kiếp phong trần này thôi.

Ai đó vừa cho ta tựa khẽ bờ vai, ai đó vừa cho ta nương náu sao lỡ vội ngủ quên trên những đong đầy. Mưa chiều phố rũ ướt đôi vai ta trĩu nặng, và nắng bỏ rơi ta để đi tìm chốn nồng nàn khác. Để chỉ ta với đêm đang ôm thân mình, cấu véo vào từng giọt trầm uất tháng năm.

Mộng mị đủ chưa?

Hay ta đã trả nợ nần với người chưa đủ?

Có thể cho ta xin một phút bình yên như tiếng sóng ru tâm hồn chẳng thèm vướng bận người không…?



Ta thèm một tuổi thơ như đứa bé bên cha, thèm được cha dắt ngâm đôi chân mình vào sóng nước ướt tóc nắng buổi chiều vàng. Ta thèm một lần chẳng còn tâm hồn để đầu óc ta trống rỗng như một cõi không. Thèm, và ta chợt thèm điên dại những cảm giác yêu thương cố hữu, giản đơn không cầu kì.

Thì ta vốn là người đơn giản nhưng có lẽ ta đã đơn giản quá giới hạn của ta mất rồi.

Con người vốn chẳng thỏa mãn mình bao giờ đấy thôi, để khi tim cồn cào thì lòng bỗng đói khát tâm lương. Để khi mình chát đắng rồi, thì mới ước ao một lần mình thánh thiện hơn ai. Để yêu thương rơi rồi, hay chưa kịp cầm nắm thì gió vội phuổi bay đi, khi đó tiếc nuối cũng chỉ để ngụy biện cho cảm xúc riêng tư lòng ích kỉ mà thôi.

Ta ước mình có thể trầm tư như gió, chẳng bận lòng sầu mà cứ vi vu hoài tháng năm. Ta sẽ đi giữa bình yên cùa thiên hạ, đi trong tiếng nấc đời chẳng vun vào thân ta. Xuyên qua cỏ dại, tháng ngày cười hoa đỏ phủ đời cô phàm kia một cõi. Và yêu thương đan vào nhau như thảm lá mùa về bối rối, lòng hết u hoài tình với tình quyến luyến, ngọt bùi từng phút giây.



Và giá như ta có thể hồn nhiên như nắng, nắng hong khô hết tháng ngày dài ta ướt hoen, mê muội. Hong khô đời trần tình ngấn nước mắt nghẹn bờ mi, yêu thương rơi rồi lòng còn chừa một khoảng trống hẹn những thoáng tình qua. Lòng người cũng bớt những hơn thua hơn, an nhiên hơn và thánh thiện nhiều hơn. Nỗi đau cũng nhẹ dịu hơn, vốn vì đời nhiều nắng và nắng chỉ biết hồn nhiên mà xoa khẽ cuộc đời từng số phận đấy thôi.

Để thoáng ta mưa về chỉ còn lại những gì trôi mãi, đời lênh lang đôi gót không chở thêm bụi trần nữa. Mưa là mưa vẫn chỉ về vô thức, mưa là mưa, mưa cũng chẳng biết làm đau thêm cho ai nữa những yếu đuối tâm hồn. Mưa rớt khi những vỡ tan hẹn hò, mưa rớt khi giọt nước mắt dĩ vãng dịu êm tìm một thoáng rửa trôi đời mãi mãi. Mưa rớt, khi ta qua con đường và cong mình chở nặng những tâm tư. Để mỗi bước nghẹn ngào, đời trần trụi chiếm đoạt hết cơn đau hoen ố phủ thân gầy…

Hôm qua ta đã sống vì hôm nay, và ngày mai ta sẽ sống vì ngày mai còn đó. Đời cũng chỉ là thăng trâm len lỏi đôi khi, lòng người hay tình cảm chỉ là nét vẽ phụ họa cho kiếp nhân sinh này thôi.


Khi cái gì cũng có giá trị, thì bất kể ai cũng sẽ biết cách xếp sắp riêng cho chính mình. Nợ nần của tạo hóa vốn đã là sợi chỉ duyên ràng buộc con người với đời nhau, khi đã đủ thì có lẽ sự ra đi là chọn lựa thực tế nhất. Ta cũng thế thôi, ta chẳng nợ lần gì nữa, thì yêu thương ta còn nợ đến bao giờ. Người có còn muốn vướng víu gì ta, sao ngày ngày cứ giằng xé những suy nghĩ u uất kia trong ta.

Thôi thì người chọn con đường ra đi, thì ta xin ở lại nếm riêng ta những nồng nàn. Thôi thì hạnh phúc người cười, là niềm vui ta hẹn hò ta về với sự tự do. Tự do là chẳng phải ta cô đơn, chẳng phải ta đang cười an ủi cho bản thân ta lẻ loi. Mà ta tự do từ thể xác đến linh hồn, từ tâm tư đến tình cảm mình, rất riêng.

Và ta vốn đã tự thoát khỏi chiếc lồng chim của trần thế để tự mình trở thành một hạt bụi bay xa. Tuy nhỏ bé thế thôi, nhưng dòng đời sẽ làm cho ta thêm nặng hơn, và một khi nào đó, ta sẽ chìm vào với bến bờ hạnh phúc của một ai kia đang đợi chờ. Biết đâu chữ nợ duyên lại gắn ta thêm một lần hạnh phúc như ta từng mơ ước.

Và khi ấy ta cũng chẳng bận hỏi, yêu thương nhau ta phải trả nợ người tới bao giờ?

MẸ ƠI CON MƠ ƯỚC THỜI GIAN XƯA TRỞ LẠI

Mẹ ơi! con mơ ước
Thời gian xưa trở lại
Để có me...
Bên cạnh cuộc đời
Để ngây thơ
Được mẹ ru à ơi...
Theo tiếng mưa rơi
Nghe tiếng võng thì thầm
Bên thềm bên tàu lá chuối

Mẹ ơi! con mơ ước...
Một điều đơn giản nhất
Là có mẹ trong đời
Khi con đă lớn lên
Để được nghe
Lời an ủi dỗ dành
Tháng ngày nhớ thương
Nơi xứ lạ
Thiếu Mẹ hiền
Tim hay khóc cô đơn

Mẹ ơi ! con mơ ước
Cánh hoa hồng năm cũ
Cài trong tim
Cài trên áo của mẹ
Nhưng màu hoa xưa
Không còn nữa
Ôm ngậm ngùi
Lệ đắng ướt tim ...

Mẹ ơi! con mơ ước
Nhưng sao thời gian xưa
Không trở lại
Bồi hồi trong tim
Con nghe tiếng ầu ơ
“ Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ
Ruột đau tím chiều”

NỖI NHỚ MẸ....

Cứ ngày lại đến ngày ....
Con mồ côi lại nhớ mẹ khóc dòng
ẮP nỗi sầu...cứ đau đáu thầm mong
Gía ông trời cho con một lần gặp Mẹ...
Giá như cái thuở...con còn trong vòng tay của Mẹ
Mà sớm hiểu được những giá trị làm người
Thì con đâu để nước mắt Mẹ phải rơi...
Thì làm sao lưng Mẹ trùng xuống được
Nay trong dòng đời...con rộng bước
Dù mọi điều tốt đẹp ở bên con..
Dù năm tháng qua đi...
Tóc con phai mầu theo năm tháng thời gian...
Con vẫn không một làn...nguôi nhớ Mẹ...

CẢM ƠN CUỘC ĐỜI NÀY..( TRANG PHẬT DẠY CHÚNG TA .)

Chúng ta phải ngàn lần cám ơn cuộc đời này, cho dù trên con đường đi của mỗi con người đều có bão giông.

Thất bại, tuyệt vọng, chán đời…trong đời một con người có lẽ không mấy ai là không trải qua. Giầu sang hay nghèo hèn, thông minh hay kém thông minh, có học hay không học, sống ở thành thị hay nông thôn, hay miền sơn cước, hải đảo… Người lành lặn hay người bị tàn tật … mấy ai mà không có những lúc thấy chán đời rồi quay ra oán trách cuộc đời…

Con người đâu có quyền lựa chọn là mình sẽ sinh vào một gia đình như thế nào: giầu sang hay nghèo khó, có cả cha và mẹ, hay một gia đình ngập tràn tiếng cười và tình yêu thương, hay là một gia đình đầy bạo lực, hay vừa sinh ra đã bị bỏ rơi đâu đó...(Theo thuyết nhà Phật, thì tất cả đều do nghiệp lực mà con người được sinh ra trong gia đình như thế nào đều do nhân duyên và nghiệp đã tạo của từng người trong nhiều kiếp).

Vì vậy mà không phải ai sinh ra cũng được sống trong gia đình có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, có đầy đủ mẹ cha…

Khi lớn lên thì đâu phải ai cũng có chỉ số IQ cao để mà đi học được điểm cao hay vượt qua được tất cả các kỳ thi tuyển quan trọng trong cuộc đời.

Khi ra trường cũng không phải ai cũng được tuyển dụng vào đúng nghề mình học, đúng công việc mình yêu thích, đúng những công ty hay nhà máy mình ngưỡng mộ…

Cũng không phải tất cả ai cũng sinh ra đều được cắp sách tới trường, cũng đều vào được đại học, cũng không phải ai học xong cũng xin được việc làm như mong muốn…

Còn tình yêu lứa đôi cũng làm con người ta thất vọng, tuyệt vọng, chán đời nhiều không kém so với học hành, thi cử và công ăn, việc làm... Yêu đơn phương, yêu mà không được gia đình chấp nhận, yêu mà không được ở gần nhau, yêu nhau mà không lấy được nhau hay bị phụ tình, bị lừa dối…

Việc nuôi dậy con cái cũng là một áp lực không nhỏ trong mỗi gia đình, nó có thể là sợi dây bền vững hay cũng có khi lại là nguyên nhân đỗ vỡ của những đôi vợ chồng trẻ.

…….

Không phải ai sinh ra cũng được là hoàn hảo, cũng được sống, cũng thực hiện được những giấc mơ của mình.

Vậy thì đã là con người đang sống trong một xã hội thì những việc không được như ý muốn của mình nó sẽ là chuyện rất đỗi bình thường.

Do đó, được sinh ra làm con người đã là vô cùng khó khăn, đã là rất quí báu rồi, vậy thì hà cờ gì ta phải chán đời, tuyệt vọng, oán trách cuộc đời này mà làm chi cho uổng phí.

Tại sao ta không cám ơn cuộc đời này nhỉ:

Vì khi ta đang nằm trong bụng mẹ, Cả cha và mẹ ta đều đếm từng ngày mong ta cất tiếng khóc chào đời, thế là ta đã hơn hàng triêu những đứa trẻ khác rồi. Những đứa trẻ có khi chưa được vài tuần, vài tháng tuổi, hay chưa thành hình hài đã bị cha mẹ chúng không cho chúng làm người, hay những đứa trẻ khi còn nằm trong bụng mẹ mà cha mẹ chúng đã không mong chúng có mặt trên đời này.

Vì khi ta sinh ra ta đã được mẹ ôm ta vào lòng cho ta bú dòng sữa mẹ ấm thơm ngọt ngào và được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, anh em, thế là ta đã hơn hàng triệu, triệu trẻ em khác không có cha, hoặc mẹ hay không có một ai và phải sống trong các trại trẻ mồ côi.

Vì khi ta lớn lên ta đã được ở trong một ngôi nhà, ta đã được ăn và được mặc, cũng có lúc ta có thể ăn chưa được no, chưa được ngon, hay mặc chưa đựơc đẹp hay đủ ấm, nhưng như thế là ta đã hơn hàng triệu, triệu đứa trẻ khác không nhà, ăn thì bữa có, bữa không và không cả áo ấm trên trái đất này.

Vì khi ta sinh ra ta đã được lành lặn, thế là ta đã hơn hàng vạn, vạn trẻ em khuyết tật trên trái đất này.

Vì khi ta lớn lên ta đã được cắp sách đến trường, cho dù có thể chỉ là hết bậc tiểu học, thế là ta đã hơn triệu, triệu trẻ em trên trái đất này không được cắp sách đến trường.

Vì khi ta đang sống trong một đất nước không còn chiến tranh, thế là ta đã hơn triệu, triệu người trên trái đất này.

Vì khi ta lớn lên ta đã có nghề nghiệp, có công ăn việc làm, trong nhà đã có gạo, có cá có thịt, có tủ lạnh, ti vi, có tài khoản ở ngân hàng, có phương tiện đi lại dù chỉ là xe đạp hay xe máy, xe hơi … thế là ta đã hơn tỷ người trên trái đất.

Và giờ đây khi ta ngồi ở bất cứ đâu ta có thể đọc, nghe, nhìn biết được tin tức trên khắp hành tinh này thế là ta đã hơn tỷ người trên trái đất .

Cuộc đời còn gì tốt đẹp hơn thế nữa. Vậy mà tại sao ta lại phải chán đời, ta phải tuyệt vọng, chỉ vì vấp ngã hay khó khăn, để rồi ta tự hủy hoại đời ta, ta gục ngã, ta làm cho những người thân yêu của ta phải đau khổ vì ta, tại sao ta không cố gắng đứng dậy để đi tiếp.

Có khó khăn nào mà ta không thể vượt qua, có đau khổ nào mà ta không thể chịu đựng được.

Còn có biết bao nhiêu người bị cha mẹ bỏ rơi, sống lang thang vô gia cư, phải đi dọn nhà vệ sinh vẫn vào được đại học …

Chúng ta hãy nhìn vào xung quanh chúng ta có biết bao nhiêu những con người phi thường, tưởng như là không thể, thế mà lại có thể, đó là những con người không có cả tay và chân vẫn là những vận động viên bơi lội, chạy nhẩy…

Trên thế giới có biết bao nhà khoa học khuyết tật. Họ đã vượt lên những tàn tật của mình để làm nên những điều kỳ diệu. Cùng với tài năng thiên bẩm và sự tự rèn luyện để vượt lên số phận, họ đã trở thành các nhà khoa học lớn, có các đóng góp quan trọng cho nhân loại, những phát minh của họ tạo tiện nghi cho cuộc sống của cả người tàn tật và không tàn tật.

Biết bao nhiêu những người khuyết tật nổi tiếng trên thế giới và ngay cả Việt Nam, không những họ vẫn sống vẫn yêu đời, họ vượt lên số phận nghiệt ngã của chính họ mà họ còn là những tấm gương cho nhân loại này.

Ngay cả những loài động vật khác cũng vậy, đã có những chú cún chỉ có hai chân, nó đã chịu đau đớn luyện tập và đi được bằng hai chân hay sao…

Chúng ta đã, đang được thừa hưởng những tinh hoa, những cống hiến của cả nhân loại hàng bao thế kỷ qua.

Vì vậy mà chúng ta phải ngàn lần cám ơn cuộc đời này, cho dù trên con đường đi của mỗi con người đều có bão giông.




NHỮNG LỰA CHỌN ĐẦU ĐỜI CHO CÁC CON.


Đến ngày hôm nay Mẹ chưa dám khẳng định với các con của Mẹ, là Mẹ đã có kinh nghiệp trong cuộc đời này....Nhưng Mẹ chỉ muốn nhắc nhở các con của Mẹ nên đọc bài Mẹ viết và nên suy nghĩ ... Để có những lựa chọn không phải hối hận về sau này

Trong vô vàn lựa chọn mà đời người phải trải qua, không phải lúc nào chúng ta cũng đúng. Nhưng, trước những lựa chọn quan trọng nhất, việc đưa ra quyết định sáng suốt sẽ cho chúng ta một cuộc đời “thăng hoa” như mong muốn và ngược lại.

Đối với những người trẻ,như các con điều này lại càng có ý nghĩa hơn bởi họ có cả một tương lai phía trước đang chờ đợi, mà việc đưa ra những lựa chọn đúng được sớm chừng nào lại khiến tương lai ấy rõ ràng hơn chừng đó.



1. Chọn LẼ để SỐNG



Lẽ sống chính là hoài bão và sứ mệnh của cuộc đời, là giá trị nền tảng, chuẩn hành xử của của chính mình. Xác định lẽ sống chính là trả lời câu hỏi: “Mình là ai, mình sống để làm gì, mình sẽ dùng cuộc đời của mình vào việc gì và việc đó có đáng để dùng hay không?”.

Xác định lẽ sống cũng chính là việc chọn cho mình lý do để sống (rốt cuộc ý nghĩa của cuộc đời mình nằm ở đâu) – được coi là “đích đến”, “bánh lái”, hay sẽ là “ma đưa lối, quỷ đưa đường” trong cuộc đời chúng ta. Đây là lựa chọn quan trọng bậc nhất, ảnh hưởng tới tất cả những lựa chọn còn lại. Không phải ai cũng chọn được đúng “đích đến” và “bánh lái” cho mình và hậu quả là cuộc đời của họ nhiều khi sẽ rất uổng phí hoặc vô cùng bi kịch. Con người sinh ra vốn dĩ là lương thiện, nhưng chọn lẽ sống khác nhau thì sẽ có những con người khác nhau, cuộc đời khác nhauvà số phận khác nhau.



2. Chọn NGƯỜI để LẤY



Phải bắt đầu lựa chọn này từ việc mình muốn có một gia đình như thế nào. Tình yêu là một phạm trù hoàn toàn mang tính cảm xúc nhưng hôn nhân lại có cả yếu tố lý trí. Lấy vợ, lấy chồng thì có lẽ ai cũng làm được (chỉ trừ những người không thèm lấy hoặc không tìm được người phù hợp). Tuy nhiên, không phải ai cũng tìm cho mình được một người vợ, người chồng, và đồng thời cũng là một người bạn đời!



Người ta hay nói là trong tất cả các kiểu bạn (bạn xã giao, bạn tâm giao, bạn tư giao, bạn tri kỷ…) thì chọn bạn đời là khó nhất. Khi chọn bạn đời, điều kiện cần là tình yêu thương nhưng quan trọng hơn là cả hai phải chia sẻ được lẽ sống và hệ giá trị suốt cả cuộc đời. Có thể khi cưới nhau, vợ chồng chưa thực sự là bạn đời, chưa xác định rõ lẽ sống, chưa có chung một hệ giá trị nhưng họ sẽ cùng thay đổi nhau và thay đổi chính mình để không chỉ là người chồng, người vợ của nhau, mà còn là người bạn trên hành trình còn lại của cuộc đời. Được như vậy, cuộc đời sẽ thăng hoa!



3. Chọn VIỆC để LÀM



Thực tế cho thấy đang có xu hướng chọn nghề và đổi nghề theo “mốt”. Nghề nào được gắn mác “thời thượng” là giới trẻ đổ xô vào tìm “vận may”. Thậm chí khi đã thành công với một nghề nào đó thì phần đông lại cùng tìm đến một nghề, đó là nghề chính trị. Thực ra, xã hội có nhiều đỉnh chứ không chỉ có một đỉnh là quyền lực: Trở thành một chính trị gia tài ba là một đỉnh; trở thành một nhạc sĩ lớn cũng là một đỉnh; trở thành một bác sĩ giỏi cũng là một đỉnh, trở thành một kiến trúc sư danh tiếng cũng là một đỉnh… Thực ra, làm một bác sĩ giỏi vẫn tốt hơn là làm một viện trưởng tồi, làm một giáo sư giỏi thì quan trọng hơn là làm một hiệu trưởng kém.



Thực ra, làm sếp hay làm lính, làm thầy hay làm thợ, làm quan hay làm dân, làm chủ hay làm thuê… đều không quan trọng, mà quan trọng là làm cái gì mà mình giỏi nhất, phù hợp với tính cách của mình nhất và tạo ra giá trị nhiều nhất (cả giá trị tài chính và giá trị xã hội).



Bên cạnh chọn công việc và nghề nghiệp phù hợp để làm,chúng ta cũng cần tìm cho mình một nơi làm phù hợp để gắn bó (công ty, tổ chức nào, ngành nào,lĩnh vực nào, vùng miền nào…). Điều này rất quan trọng vì công việc không chỉ là chỗ để đóng góp, mưu sinh mà còn là nơi để học tập và phát triển. Ngày nay, người ta bị ảnh hưởng bởi chính nơi mình làm việc nhiều hơn là nơi mình học. Cũng đều tốt nghiệp một trường đại học, đều học giỏi như nhau nhưng sau mấy năm ra trường sẽ có 2 cuộc đời khác nhau, 2 tương lai khác nhau mà nguyên nhân là vì đã có 2 lựa chọn về công việc khác nhau.



4. Chọn THẦY để HỌC



Sự học luôn là một trong những “sự nghiệp” quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người. Dưới đây là 5 “người thầy” gần gũi và hữu ích nhất:
Thầy

Đây là những người thầy bằng xương bằng thịt, trực tiếp khai sáng trí tuệ và nuôi dưỡng tâm hồn cho chúng ta. Thầy thì có nhiều nhưng không phải ai cũng là người thầy đúng nghĩa, không phải ai cũng có thể dẫn dắt người học làm chủ quá trình học và khám phá thế giới vô tận của tri thức. Vì thế mà việc chọn đúng người để học, để tôn làm thầy có ý nghĩa quan trọng là vậy.
Sách

Sách là một trong những con đường dễ nhất, rẻ nhất và nhanh nhất cho sự học của mỗi người. Sách không chỉ là người thầy mà còn là người bạn tri kỷ, luôn tử tế, nhẫn nại, chờ đợi và chịu đựng chúng ta. Học từ sách là học từ những bộ óc vĩ đại nhất của loài người, là việc biến túi khôn của nhân loại vốn đã được đúc kết trong sách thành của mình. Chúng ta có thể đưa những người thầy vĩ đại nhất của thế giới, từ cổ tới kim, từ Đông sang Tây, về tận nhà để dạy cho mình, bất kể thời điểm nào mà chi phí nhiều khi chỉ bằng… tô phở.

Tuy nhiên, không đọc sách thì chắc chắn là không giỏi nhưng đọc sách nhiều cũng chưa chắc tạo ra giá trị. Vấn đề còn nằm ở chỗ chọn sách nào để đọc, đọc như thế nào và học được gì từ sách.

Kinh nghiệm

Trên đời này có những cái mà không trả giá thì không thể học được, nhưng cũng có những cái không cần trả giá cũng có thể học được. Cuộc đời chúng ta sẽ không thể tránh khỏi những thất bại, vấn đề là sau mỗi thất bại thì cần phải rút ra được những bài học để những thất bại tương tự không còn tái diễn trong tương lai. Có những người cho rằng, nếu muốn không thất bại thì tốt nhất là đừng có làm gì nữa, nhưng nếu vậy thì sẽ có một thất bại cực lớn khác, đó là thất bại cả cuộc đời. Để hạn chế thất bại và trả giá, cần phải học rất nhiều từ 2 “người thầy” đầu tiên (thầy và sách).
Nhân vật

Họ có thể là các bậc thức giả (để chúng ta học tri thức) hoặc những nhân vật có ảnh hưởng trong xã hội (học tinh thần, ý chí). Chính những câu chuyện thành công, thất bại, những trải nghiệm, tư tưởng, tài năng và nhân cách của họ sẽ là bài học quý giá cho mình trên con đường tự khai sáng bản thân mình và những người quanh mình.

Tuy nhiên, phải có năng lực thẩm định, biết mình là ai, biết ai là ai, cái gì là cái gì, nếu không thì sẽ vô cùng nguy hiểm, người đáng khinh thì lại trọng, người đáng trọng lại khinh.

Internet

Được coi là một trong những phát minh quan trọng nhất của thế kỷ 21, làm cho cả nhân loại thay đổi một cách sâu sắc và khác biệt hẳn so với những thời kỳ trước đó, Internet thực sự là công cụ hữu hiệu cho sự học của mỗi người. Thời đại Internet hình thành 2 loại người: “Công dân mạng” và “Sâu mạng”. “Công dân mạng” là những người sử dụng Internet như một công cụ để nâng cao kiến thức của mình, phục vụ cho công việc và cuộc sống. Còn “sâu mạng” là những kẻ phung phí phần lớn thời gian, sức lực của mình vào những trò tiêu khiển trên mạng hoặc phá hoại, có thể có “sâu cuốn lá” (game online), “sâu đục thân” (coi phim ), “sâu chat” (tán chuyện gẫu); “sâu phá hoại” (hacker mũ đen)… Là “công dân mạng” hay “sâu mạng”, đó cũng là một lựa chọn quan trọng đối với người trẻ trong thời đại này.



5. Chọn BẠN để CHƠI

Nói đến con người là hàm ý tới con người xã hội với nhiều mối quan hệ đan xen, và cũng chính những mối quan hệ đó định hình chân dung một người. Chẳng hạn, phương Tây có câu: Hãy nói cho tôi biết bạn của bạn là ai, tôi sẽ nói bạn là ai. Còn ông bà mình, khi nhận xét về một người hoặc một nhóm người nào đó thì thường nói: “Mã tầm mã, ngưu tầm ngưu” hoặc “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” (ngoại trừ một số ít người quá đặc biệt, quá cá tính thì gần mực sẽ không đen, mà gần đèn cũng chẳng sáng).

Trong đời người, ngoài người bạn quan trọng nhất là bạn đời thì cần phải có bạn tâm giao, bạn thâm giao, thậm chí là bạn tri kỷ, chứ không phải chỉ có những người bạn hời hợt, quen biết xã giao, ngoại giao. Họ là những người cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, chia sẻ một hệ giá trị và những lý tưởng sống, giá trị sống. Dẫu vậy, họ có thể có những con đường khác nhau trên hành trình lập thân, lập nghiệp.

Có thể nói bạn bè chính là “tài sản” của mỗi người (“Giàu vì bạn, sang vì vợ”), là nguồn chia sẻ, động viên, hỗ trợ khi cần thiết. Song, như thế không có nghĩa là tận dụng bạn, lợi dụng bạn. Ngược lại, chơi với bạn cần phải xác định là để giúp bạn cùng phát triển và tiến bộ. Một tình bạn nếu được xây đắp trên tinh thần như vậy thì sẽ vô cùng bền vững và tốt đẹp.

Chọn Lẽ để sống là chọn “đích đến” và “bánh lái”, là chọn “hệ điều hành” cho cuộc đời; Chọn Người để lấy là lựa chọn cho mình một gia đình, một tổ ấm, một nơi chốn bình yên để đi về, để là “bệ phóng” của nhau trong cả cuộc đời; Chọn Việc để làm là chọn cho mình một sự nghiệp, để hiện thực hóa giấc mơ cuộc đời; Chọn Thầy để học là chọn những nhân vật hoặc phương cách để trang bị cho mình những hiểu biết và năng lực để hoạch định và thực thi chiến lược cuộc đời; Chọn Bạn để chơi là kiếm tìm và nuôi dưỡng những tình bạn đẹp nhằm làm giàu có thêm cho cuộc đời của mình. Tất cả những lựa chọn quan trọng này cần phải được đặt ra và thi triển hết sức nghiêm túc, để những câu hỏi ở đầu bài: Mình là ai? Mình sống để làm gì? Cuộc đời mình sẽ đi đâu về âu? Rốt cuộc là mình ẽ dùng cuộc đời mình ào việc gì và việc đó có đáng để dùng hay không? Mình muốn có một cuộc đời ra sao?… được trả lời một cách trọn vẹn. Bằng cách đó người trẻ sẽ có một cuộc đời đáng sống, như có thể đúc kết thành.